Cô giáo của em – đóa hoa dịu dàng giữa lớp học
“Dưới ánh mặt trời, không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học.”
Mỗi khi câu nói ấy vang lên, trong tâm trí em lại hiện rõ một hình ảnh: cô Đỗ Hương Liên – người mẹ hiền thứ hai, đóa hoa dịu dàng đã gieo mầm yêu thương và thắp sáng niềm tin trong trái tim của mỗi học trò lớp 3A8 chúng em.

Em vẫn nhớ như in buổi sáng đầu tiên của năm học lớp 3. Sự háo hức xen lẫn chút lo lắng, bỡ ngỡ cứ quấn quýt trong lòng em. Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy đều tan biến khi em gặp cô Liên. Cô đứng đó, trên bục giảng, dáng người thon thả như cành trúc, khuôn mặt hiền hậu, xinh xắn với làn da sáng và đôi má ửng hồng. Nhưng điều khiến em yêu quý nhất ở cô chính là nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Nụ cười của cô không chỉ là một cử chỉ, mà là một vệt nắng ấm áp lan tỏa, xua đi sự xa lạ và làm lòng em nhẹ hẳn. Đôi mắt cô to tròn, lúc nào cũng lấp lánh ánh niềm vui và sự tin yêu. Giọng nói cô cất lên trong trẻo như tiếng chuông gió, dịu dàng đến mức cả lớp như bị cuốn vào một dòng suối mát lành của sự yên tĩnh và lắng nghe. Khoảnh khắc ấy, em đã nghĩ: “Cô giáo của mình thật dễ mến và dịu dàng quá!”

Từ ngày đó, cô Liên đã trở thành linh hồn, là ngọn hải đăng của ngôi nhà 3A8. Cô không chỉ là người truyền thụ kiến thức, mà còn là người gieo hạt, chăm chút cho tâm hồn non nớt của chúng em.
Cô tận tình dìu dắt chúng em từng nét chữ như họa sĩ phác thảo bức tranh, từng phép tính như nhà toán học gỡ rối vấn đề. Điều đặc biệt nhất ở cô là sự kiên nhẫn. Khi chúng em mắc lỗi hay chưa hiểu bài, cô không hề có một lời quở trách nặng nề. Thay vào đó là giọng nói ấm áp như vỗ về: “Không sao đâu con, mình thử lại nhé! Cô tin con làm được.”
Chính ánh mắt khích lệ và giọng nói chứa đầy niềm tin ấy đã biến những bài học khó nhằn, khô khan trong sách vở trở nên dễ dàng và thú vị hơn bao giờ hết. Cô đã chứng minh rằng, tình yêu thương chính là phép màu làm cho mọi chông gai trở nên nhẹ nhàng.

Điều cô Liên dạy chúng em không chỉ dừng lại ở tri thức. Cô còn là người thổi hồn vào những hoạt động sẻ chia và gắn kết. Cô thường tổ chức những bài học “ngoài sách giáo khoa” đầy ý nghĩa.
Trong ngày hè oi bức, cô dạy chúng em làm nước chanh giải nhiệt, và tiếng cười của cả lớp giòn tan như những viên đá trong ly nước mát lành. Hay nhân dịp 20/10, cô tỉ mỉ hướng dẫn chúng em làm nước ngâm chân thảo mộc và trồng chậu sen đá nhỏ xinh để tri ân bà và mẹ. Em vẫn nhớ hình ảnh đôi bàn tay cô dịu dàng mà khéo léo buộc từng sợi ruy-băng. Nhờ cô, chúng em hiểu rằng, yêu thương không phải là những lời nói hoa mỹ, mà là những việc làm giản dị, xuất phát từ trái tim nhân ái.
Cô Liên thường nói: “Khi con biết trao đi yêu thương, con sẽ nhận lại niềm hạnh phúc.” Câu nói ấy như một ngọn đèn nhỏ thắp sáng trong em, không chỉ dạy em về lẽ sống mà còn soi đường cho em trên hành trình khôn lớn.

Đối với em, cô Đỗ Hương Liên không chỉ là cô giáo, mà là đóa hoa tuyệt vời tỏa hương dịu dàng giữa vườn trường, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim tập thể 3A8. Em tự hào vô cùng vì được là học trò của cô – người đã biến những ngày đến trường của em thành những trang kỷ niệm tràn ngập niềm vui và ánh sáng.
Cô ơi, xin cho phép em được nói thật to: Em yêu cô Liên nhiều lắm! Cô mãi là người thắp sáng ước mơ trong tim chúng em, là cả bầu trời yêu thương của tuổi thơ này!
Tập thể học sinh lớp 3A8